Trên thực tế, nếu là Tần Vũ kiếp trước, trong tình huống này, anh nhất định sẽ trục xuất bọn chúng hoặc là trực tiếp giết chết bọn chúng.
Đám Tóc vàng hiển nhiên không phải người tốt, ánh mắt xấu xa của bọn chúng có nghĩa là trước đó bọn chúng đã giết người, hôm nay bọn chúng đòi ăn, ngày mai nhất định sẽ lại đòi, chỉ cần Tần Vũ lại cho đi thức ăn, bọn chúng sẽ cho rằng Tần Vũ sợ hãi, sẽ càng nghiêm trọng hơn, nếu như Tần Vũ không tiếp tục cho thức ăn, ba kẻ đó nhất định sẽ xung đột với anh, dù sao bọn chúng cũng không phải dạng hiền lành.
Cho dù bọn chúng không nghĩ bậy bạ, Tần Vũ cũng không thể thường xuyên Ngày nào cũng cho đi thức ăn của mình, ba kẻ lưu manh này cũng không có quan hệ gì với anh, cho nên anh cho chúng dù chỉ một chút cũng đã là anh có lòng tốt rồi.
Vì sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh mâu thuẫn, nên hành động trước là lẽ đương nhiên, vừa rồi Tần Tiểu Vũ ở đây, anh không muốn Tần Tiểu Vũ nhìn thấy mình giết người nên đã cho bọn chúng đồ ăn rồi đuổi đi trước.
Đương nhiên, điều khiến Tần Vũ muốn giết người chính là ánh mắt trần trụi và tham lam của ba kẻ này khi chúng nhìn Tần Tiểu Vũ vừa rồi, đây là điều mà anh không thể chịu đựng được!
Đã hơn mười một giờ, Tần Vũ đột nhiên mở mắt ra, anh chậm rãi rút ra cánh tay của mình mà Tần Tiểu Vũ đang dựa vào, rồi như một cái bóng rời khỏi phòng.
Trong phòng bên cạnh, ba tên tóc nhuộm đang trò chuyện vui vẻ, Tóc vàng cười to nói: "Bọn mày có nhìn thấy ánh mắt của thằng đàn ông kia khi hôm nay chúng ta chơi vợ nó trước mặt nó không?"
"Ha ha ha!" Tóc đỏ cùng Tóc xanh đều cười to, "Nữ nhân kia bình thường vì trong nhà có chút tiền mà khinh thường chúng ta, hiện tại đã biết chúng ta lợi hại biết bao nhiêu?"
Trước khi tận thế diễn ra, ba người bọn chúng đều là côn đồ, xã hội đen không có việc làm, đương nhiên, việc làm của bọn chúng luôn khiến người khác khó chịu, và người phụ nữ mà chúng đang nói đến là một trong những người chán ghét chúng, nhìn bọn chúng mà cảm thấy ghê tởm, như nhìn rác thải vậy.
Điều này tự nhiên khiến kẻ lưu manh côn đồ này tức giận, nhưng nhà chồng của người phụ nữ này giàu có và có chút lai lịch, bọn chúng không dám đắc tội, nhưng sau đó tận thế đã đến, ba kẻ này giống như ba con súc vật, đã hãm hiếp cô ấy trước mặt chồng mình, và sau đó chúng giết luôn cô và chồng của cô.
Nhưng điều chúng không ngờ tới là, người phụ nữ và chồng của cô ta chết không lâu sau đó biến thành thây ma, một đường đuổi giết, chúng khó khăn trốn thoát, chạy trốn đến khu nhà này mới thoát được.
Tóc vàng liếm môi, trong mắt hiện lên vẻ dâm tà: "Cô gái nhỏ vừa rồi thật sự rất xinh đẹp, so với những minh tinh trên TV còn đẹp hơn!"
Tóc đỏ và Tóc xanh đều nuốt nước bọt, Tóc đỏ cười khúc khích nói: "Hôm nay thằng nhóc đó quá kiêu ngạo, giả vờ lạnh lùng cái gì? Ngày mai tao sẽ làm cho nó đẹp mặt."
Tóc xanh cũng hung ác gật đầu: "Sáng mai chúng ta gõ cửa, giả bộ xin nó thêm đồ ăn, chờ nó mở cửa, chúng ta cùng nhau xông vào khống chế nó!"
Tóc vàng khóe miệng vẽ lên một vòng tàn nhẫn: "Đúng rồi, cô gái nhỏ kia là bạn gái của nó hay là em gái của nó? Chúng ta trước mặt nó vui vẻ một chút, rồi giết đi!"
Hôm nay Tần Vũ cho ba kẻ lưu manh côn đồ này thức ăn, bọn chúng chẳng những không cảm kích, ngược lại trong lòng còn có ác ý.
Câu chuyện về người nông dân và con rắn thỉnh thoảng vẫn xảy ra cho dù ở thời hiện đại hay ngày tận thế, ba kẻ tóc nhuộm là rắn, nhưng Tần Vũ thì không phải là người nông dân.
Đêm đã khuya, ba kẻ tóc nhuộm cũng đã chìm vào giấc ngủ say, đối với bọn chúng mà nói, nếu có thể liều lĩnh sinh tồn trong ngày tận thế này, được một ngày chính là lãi một ngày.
Nhưng mà, cửa sổ căn phòng hướng ra bên ngoài khu nhà đột nhiên chậm rãi mở ra, một bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nếu không phải Tần Vũ thì còn là ai?
Lúc này Tần Vũ đi chân không, nhẹ nhàng đáp xuống đất không phát ra tiếng động, ánh mắt lạnh như băng, trong tay cầm một con dao gọt hoa quả, chậm rãi đi về phía sô pha, trên sô pha trong phòng khách, Tóc vàng đang ngủ say, không biết tử thần đã gõ cửa.
Chỉ có một chiếc giường trong căn phòng này, vì vậy hai kẻ còn lại ngủ trên giường trong phòng ngủ, còn Tóc vàng nằm trên ghế sofa trong phòng khách.
Đi tới trước mặt Tóc vàng, Tần Vũ một tay bịt miệng, mũi Tóc vàng, sau đó gọn gàng cắt cổ của gã, cổ đau dữ dội khiến Tóc vàng tỉnh lại, gã nhìn thấy Tần Vũ lạnh lùng, vẻ mặt vô cảm muốn hét lên, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Không còn sức lực, Tóc vàng yếu ớt gục xuống ghế sô pha.
Tần Vũ không chậm trễ, bước chân ma mị nhẹ đi vào phòng ngủ, một lúc sau anh mới yên lặng đi ra, ba kẻ lưu manh đều đã bị anh giết chết không chút sơ sót, Tần Vũ dùng dao gọt hoa quả giết chết rồi đâm xuyên não của chúng, điều này là để ngăn chúng biến thành thây ma sau khi chết.
Làm xong tất cả những thứ này, Tần Vũ nhanh nhẹn men theo đường ống nước, lan can bảo hộ ngoài cửa sổ rồi leo trở về phòng, nhưng vừa đáp xuống, liền nghe thấy một giọng nói thăm dò: "Anh phải không?"
Người nói chuyện chính là Tần Tiểu Vũ, khi cô vừa tỉnh lại thì phát hiện Tần Vũ đã không còn bên cạnh nữa, và giờ trên tay của anh đang cầm một con dao dính máu.
Tần Tiểu Vũ có chút kinh ngạc nói: "Anh cầm dao làm gì vậy?"
Tần Vũ lắc đầu: "Không có việc gì, ngủ đi."
Không bao lâu sau, hai người nằm ở trên giường, Tần Tiểu Vũ dựa vào trong lòng Tần Vũ, cô nhỏ giọng nói: “Anh à, anh không cần giấu em những điều này, cho dù anh có làm gì đi nữa, đều là vì chúng ta, vì thế em cũng không bao giờ suy nghĩ anh làm điều gì sai trái đâu!"
Tần Vũ hơi sửng sốt, trong lòng dâng lên ấm áp, anh không nói, ngược lại càng ôm Tần Tiểu Vũ chặt hơn.
Người mà Tần Tiểu Vũ ngưỡng mộ nhất chính là Tần Vũ, Tần Vũ đã chăm sóc cô từ khi còn nhỏ, mặc dù Tần Vũ bình thường ít nói, nhưng cô hiểu Tần Vũ có bao nhiêu vất vả khi chăm lo cuộc sống cho cô, trong thâm tâm cô, dù Tần Vũ làm gì cũng là đúng, cô sẽ ủng hộ mà không cần biết lý do.
Lại một ngày nữa đến, Tần Vũ chuẩn bị khoác ba lô ra ngoài, anh đã hạ quyết tâm, cho dù như thế nào, hôm nay nhất định phải có được khối năng lượng tiến hóa, trở thành người tiến hóa!
Những thây ma truy đuổi ba kẻ tóc nhuộm ngày hôm qua đã phân tán nơi cổng khu nhà, Tần Vũ ra khỏi cổng sắt và bắt đầu lang thang trên đường phố tìm kiếm con mồi.
Thời gian đã đến giữa trưa, bảy, tám con thây ma đã chết ở trong tay anh, nhưng trong cơ thể chúng không con nào có năng lượng tiến hóa, Tần Vũ cũng đã phải chấp nhận một điều là may mắn của mình cực kỳ kém đi.
Tần Vũ đi ngang qua một siêu thị, anh dự tính sẽ đi vào đó tìm chút đồ dùng và thức ăn, trong nhà mặc dù vẫn còn một ít đồ ăn, nhưng đồ ăn có nhiều đến đâu cũng sẽ cạn, nhất định phải thỉnh thoảng bổ sung. Đặc biệt là với thời gian trôi qua càng lâu trong tận thế, việc tìm kiếm thức ăn sẽ ngày càng khó khăn hơn, do đó không thể không tích trữ được lượng thức ăn dự trữ nào.